TRÊN NẺO ĐƯỜNG QUÊ…
NGUYỄN UYÊN THU
Chiếc cầu đong đưa ngày xưa được thay bằng chiếc cầu vững chắc.
Về thăm quê rét nàng bân vừa hết
Nắng ấm lên làng xóm rộn ràng hơn
Đất thổ cao hay bãi bồi tươi tốt
Khắp nơi nơi đang thu hoạch mùa màng
Tiếng nói cười vọng vang trời xanh biếc
Đôi mắt nào lúng liếng nụ cười duyên
Nào đậu[1] nào dưa vui cùng thuốc ớt…
Đưa bao niềm hạnh phúc đến xóm làng
Chiếc cầu tre đung đưa thời xa lắc
Em bò qua tim muốn vỡ ngàn lần
Ai bước đi tìm thời gian đã mất
Gom dáng hình người con gái yêu thương
Đường làng cũ thênh thang thoáng sạch
Dấu chân xưa trong mờ ảo chập chùng…
Bóng nhà tranh bỗng hiện hình ký ức
Làm bước chân chầm chậm ngập ngừng…
Mái trường xưa dưới bóng cây che mát
Sao ngậm ngùi thương cảm giữa chiều hoang…
Kỷ niệm về ôi bao điều thân thiết
Ai có nghe tiếng nấc nghẹn trong lòng?
Về thăm quê thấy dâng tràn hạnh phúc
Cuộc sống đổi thay mọi mặt xóm làng
Nhưng có điều chi bỗng dưng se thắt
Em đi rồi ngày tháng cứ chông chênh…!
N.U.T.
---------------------
[1] Đậu hay đỗ.